Cô bé 8 tuổi ngoan ngoãn tự sắp xếp hậu sự cho mình và câu chuyện khiến nhiều người mỗi khi kể về lại không kìm được nước mắt và khóc trong vô thức.
Có một thiên thần được thượng đế ban tặng xuống trần gian. Nhưng có lẽ vì ông cũng quá nhớ cô bé nên chỉ sau 8 năm ông đã mang em về bên cạnh mình. Và đó là câu chuyện đau lòng về cô bé Xa Diễm ngoan ngoãn hiền lành mà mỗi khi kể về, người ta không kiềm được nước mắt và khóc một cách vô thức.
Câu chuyện xảy ra vào 21 năm trước, chính xác là ngày 30/11/1996, (tức ngày 20/10 âm lịch), có một bé gái người còn đỏ hỏn bị bỏ rơi cạnh một cây cầu nhỏ ở thị trấn Vĩnh Hưng. Một người đàn ông tên Xa Sĩ Hữu khoảng 30 tuổi đi ngang qua và thấy đứa bé đang chịu sự giá rét của những ngày đầu đông đó đem lòng thương xót. Khi đó, anh thấy trên ngực bé gái có mảnh giấy với dòng chữ: "0 giờ ngày 20 tháng 10".
Dù chỉ là con nuôi nhưng anh Xa Sĩ Hữu thương Xa Diễm hơn mạng sống của mình.
Cuối cùng, anh đã mang bé gái về nhà nuôi đặt tên là Xa Diễm. Người đàn ông vĩ đại này lúc đó chỉ biết phải đem đứa bé về nhà và chăm sóc nó, anh hoàn toàn không nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì. Vì gia đình khốn khó, lại nuôi thêm đứa bé nên anh không dám lập gia đình. Khó khăn nối tiếp nhau, năm đó Xa Diễm chỉ là một đứa bé sơ sinh thèm khát sữa mẹ, anh Xa Sĩ Hữu vì quá nghèo khó nên cũng không có tiền mua sữa bột cho con gái. Cuối cùng anh đành phải cho bé uống nước gạo qua ngày. Cũng chính vì vậy, từ nhỏ Xa Diễm đã ốm yếu gầy gò, nhưng lại ngoan ngoãn và rất đáng yêu. Hàng xóm xung quanh vô cùng yêu thương hai cha con họ.
Năm lên 5 tuổi, Xa Diễm thương cha làm lụng vất vả, nên tự ý thức được mọi chuyện, giúp cha làm công việc nhà như giặt giũ quần áo, nấu ăn,...Tưởng rằng em còn bé nên không đảm đương nổi, nhưng không, Xa Diễm làm rất tốt và là chỗ dựa tinh thần cho cha sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi. Xa Diễm biết số phận mình không giống như những đứa trẻ khác, em không biết cha mẹ ruột là ai, chỉ biết người đàn ông hiện tại là người cha duy nhất trên đời này thương em. Hai cha con cứ thế mà dựa vào nhau sống qua ngày, em rất ngoan, không bao giờ để cha lo lắng hay nổi giận dù chỉ là một phút giây nào đó.
Xa Diễm là đứa bé ngoan ngoãn và đáng yêu.
Lên tiểu học, Xa Diễm bắt đầu tự tìm đến bạn bè hàng xóm học lỏm và biết đọc chữ. Sau đó cô bé được đi học, và là niềm tự hào của anh Xa Sĩ Hữu, em không bao giờ để cha thất vọng về mình. Sau mỗi ngày đi học về, em hát cho cha nghe, kể chuyện ở trường cho cha nghe, thỉnh thoảng còn chọc ghẹo cha, khiến cuộc sống hai cha con hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhìn gương mặt mãn nguyện của cha, Xa Diễm tự nhủ với lòng: "Mặc dù con không như những đứa trẻ khác là có mẹ bên cạnh, nhưng con đã có thể cùng cha nương tựa qua ngày thì đó là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời con rồi".
Hạnh phúc đơn giản sao quá mong manh…
Một buổi sáng tháng 5/2005, Xa Diễm bắt đầu chảy máu cam. Như thường lệ, cô bé thức dậy rửa mặt và phát hiện thau nước nhuốm đầy máu và máu trong mũi thì không ngừng chảy. Lo lắng cho sức khỏe của con, anh Xa Sĩ Hữu liền vội vàng đưa con gái đến bệnh viện gần đó để kiểm tra. Nhưng khi đến nơi các y bác sĩ cũng không thể cầm được máu, liền chuyển cô bé đến bệnh viện Thành Đô để tiếp tục cấp cứu.
Xa Diễm bị chấn đoán mắc bệnh máu trắng cấp tính.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ phán một câu khiến người cha đơn thân đứng hình, Xa Diễm mắc bệnh bạch cầu cấp tính. Đây là một căn bệnh khá nguy hiểm, và tốn kém khá nhiều chi phí. Bản thân hai cha con còn bữa đói bữa no thì lấy đâu ra tiền để chữa bệnh cho con gái. Anh Xa Sĩ Hữu dường như suy sụp, nhìn con gái nằm trên giường mà anh chỉ biết khóc bất lực vì không làm được gì. Cuối cùng anh quyết định dù thế nào cũng phải cứu con gái. Anh bắt đầu vay mượn khắp nơi, từ bạn bè hàng xóm để chữa bệnh cho con bé. Nhưng tích góp đó lại chẳng thấm vào đâu, để chữa bệnh này thì số đó chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Anh quyết định bán đi ngôi nhà xiêu vẹo, cũng là tài sản duy nhất của mình để kiếm tiền chữa bệnh cho con. Nhưng vì căn nhà quá cũ nát nên nhất thời cũng không có người chịu mua.
"Con chỉ là đứa trẻ được cha nhặt về, con nghe mọi người nói bệnh của con tốn nhiều tiền lắm, nhà mình lại nghèo nữa, hay cha cho con xuất viện về nhà đi" - Xa Diễm nói với cha.
Ngày qua ngày, nhìn thấy sự lo âu hằng sâu trong đôi mắt anh, Xa Diễm đã nắm chặt tay cha, lời nói chưa kịp thốt nên thì nước mắt đã trực trào đầy gương mặt ngây thơ: "Cha ơi, con muốn chết". Người cha giật mình đau lòng nhìn con gái bé bỏng: "Con chỉ mới 8 tuổi, tại sao lại muốn chết?". Cô bé nói: "Con chỉ là đứa trẻ được cha nhặt về, con nghe mọi người nói bệnh của con tốn nhiều tiền lắm, nhà mình lại nghèo nữa, hay cha cho con xuất viện về nhà đi".
Ngày 18/6/2005, đứa con gái 8 tuổi đã thay mặt người cha không biết chữ, tự điền vào tờ giấy: "Tự nguyện từ bỏ điều trị cho Xa Diễm".
Cô bé 8 tuổi ngoan ngoãn tự sắp xếp hậu sự cho mình
Sau khi trở về nhà, Xa Diễm ra yêu cầu với cha mà từ nhỏ đến nay em chưa hề nói ra: "Con muốn mặc một bộ đồ mới, chụp một tấm ảnh thật đẹp". Xa Diễm giải thích với cha: "Sau này khi con không còn bên cạnh cha nữa, những lúc nhớ con cha hãy lấy hình con ra xem nhé." Qua ngày hôm sau, anh Xa Sĩ Hữu nhờ một người dì hàng xóm mua dùm anh hai bộ quần áo mới. Sau đó dẫn Xa Diễm đến tiệm chụp ảnh. Cô bé rất vui, còn tạo dáng chữ V và cố gắng mỉm cười để tấm hình đẹp hơn, nhưng sau cùng em cũng không cưỡng lại được nước mắt đang trực trào trên khóe mắt. Em biết rằng, có lẽ sắp tới sẽ không có cơ hội được chụp ảnh như vậy, cũng như em không thể đến trường gặp các bạn nữa.
Ước nguyện của Xa Diễm được chụp ảnh thật đẹp để khi mình không còn, cha có thể ngắm em qua ảnh này.
Hy vọng bắt đầu nhen nhóm với sinh mệnh bé nhỏ
Câu chuyện đáng thương của Xa Diễm chẳng mấy chốc đã tới tai của một phóng viên của báo Thành Đô tên là Phó Diễm. Vị phóng viên này đã đến bệnh viện làm phóng sự và kể tường tận câu chuyện của Xa Diễm, Ngay lập tức câu chuyện "cô bé 8 tuổi ngoan ngoãn tự sắp xếp hậu sự cho mình" đã được lan truyền mạnh mẽ khắp toàn quốc. Hàng triệu người khắp cả nước đã không cầm lòng được trước hoàn cảnh của Xa Diễm nên đã quyên góp rất nhiều để em chữa bệnh. Chỉ sau 10 ngày, với sự đóng góp của mọi người, chi phí phẫu thuật của Xa Diễm đã được trang trải đầy đủ. Và một lần nữa, hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu nhen nhóm cho sinh mệnh bé nhỏ. Mọi người đã cùng nhau cầu nguyện phép màu sẽ đến với cô bé…
Lần đầu tiên trong đời được uống sữa.
Xa Diễm đọc bài báo phóng viên Phó Diễm viết về mình.
Cha luôn bên cạnh chăm sóc em.
Một cư dân mạng đã viết: "Xa Diễm yêu quý, đứa bé đáng yêu của cô. Cô muốn con phải thực sự khỏe mạnh và xuất viện. Cô cầu nguyện cho phẫu thuật của con thành công để có thể trở lại trường học, bình an mà trưởng thành. Cô tưởng tượng mình sẽ rất vui khi nhìn con lớn lên như một thiếu nữ và xuất giá theo chồng. Xa Diễm à, đứa bé đáng yêu của cô…"
Cô bé kiên cường.
Xa Diễm bắt đầu tiếp nhận hóa trị, với người lớn thì nỗi đau này làm sao chịu đựng nổi huống chi là một đứa bé 8 tuổi như Xa Diễm. Bên trong cánh cửa phòng hóa trị, cô gái bé nhỏ Xa Diễm nằm im trên giường bệnh truyền dịch. Bên đầu giường có đặt một cái ghế, trên ghế có đặt một cái chậu nhựa, thi thoảng em cần phải ngả người vào đó để nôn. Sự kiên cường của Xa Diễm đôi lúc khiến người lớn phải kinh ngạc. Bác sĩ trực tiếp trị liệu cho em chia sẻ: "Trong quá trình hóa trị, đường ruột và dạ dày sẽ có những phản ứng rất mạnh. Khi vừa mới bắt đầu, Xa Diễm đã cố gắng chịu đựng những cơn đau ấy. Cứ mỗi lần bắt đầu là mỗi lần cô bé nôn, thường là hơn nửa chậu, nhưng ngay cả rên con bé cũng không rên một tiếng. Khi kiểm tra tủy xương, mũi kim đâm từ xương ngực vào, con bé cũng không khóc, cũng không kêu la, ngay cả động đậy cũng không có". Điều này càng khiến mọi người đau xót với sự dũng cảm kiên cường của cô bé hơn.
Thì ra em cũng có mẹ…
Xa Diễm từ lúc sinh ra đã không được hưởng tình thương của mẹ. Một trong những bác sĩ điều trị cho em, có bác sĩ tên là Từ Minh đã nói với Xa Diễm rằng: "Xa Diễm ơi, con làm con gái của cô nhé". Xa Diễm vừa nghe đến liền lóe lên ánh mắt hạnh phúc, nước mắt lại tiếp tục tràn ngập trong ánh nhìn ngây thơ. Ngày hôm sau, khi bác sĩ Từ Minh đến bên giường bệnh của Xa Diễm, cô bé đã cầm tay của bác sĩ và nói bằng giọng yếu ớt: "Mẹ Từ ơi", nghe thế bác sĩ Từ cũng nở nụ cười ngọt ngào với em và đáp trả: "Con gái ngoan của mẹ". Bác sĩ Từ nói với Xa Diễm: "Đợi con khỏe lại, mẹ sẽ đưa con đi ăn KFC", Xa Diễm nghe xong lại tiếp tục khóc bởi con bé chưa bao giờ được biết đến gà rán KFC là gì?
Em không những có cha...
... mà còn có mẹ Từ Minh.
Ngày hôm sau, bác sĩ Từ lại đến thăm Xa Diễm, cô đã mang đến cho con bé một đôi vớ trắng và nói: "Trời lạnh lắm, con mang vớ vào cho ấm". Xa Diễm hạnh phúc nói với mẹ: "Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên con được mang vớ đấy". Nghe đến đây, trái tim của bác sĩ Từ cũng đau lòng khôn xiết, cô hỏi con bé: "Nói với mẹ, con muốn gì". Xa Diễm đáp trả: "Con muốn một đôi giày màu dỏ, bên trong mang vớ trắng giống như công chúa bạch tuyết ạ".
Trong ngày hôm đó, sau giờ làm bác sĩ Từ đã ra cửa hàng mua những món đồ mà Xa Diễm thích. Không chỉ bác sĩ Từ mà tất cả mọi người đều mong muốn có một phép màu sẽ đến với Xa Diễm, cứu rỗi cuộc đời tội nghiệp của con bé. Nhưng ai cũng biết rằng, sau mỗi lần hóa trị, sức khỏe con bé ngày càng yếu hơn, đến mức không thể chống chọi nổi.
Một buổi sáng đẹp trời vào tháng 8/2005, phóng viên Phó Diễm báo Thành Đô đến thăm Xa Diễm.
Em đã hỏi rằng: "Dì ơi, hãy nói cho con biết, tại sao mọi người lại quyên góp tiền cho con?"
"Bởi vì mọi người đều là những người lương thiện con ạ", phóng viên đáp trả Xa Diễm nhẹ nhàng.
Em lại hỏi tiếp: "Dì ơi, con cũng muốn làm người lương thiện".
"Con đương nhiên là người lương thiện rồi. Những người tốt luôn giúp đỡ lẫn nhau, và ngày càng lương thiện hơn".
Lúc này, Xa Diễm từ từ lấy ra dưới gối một tờ giấy khiến phóng viên vô cùng ngạc nhiên. Cô bé nói: "Dì ơi, đây là di thư của con…". Phóng viên Phó Diễm đã bị sốc trước hành động của cô bé, quả nhiên đó là một bức di thư an bài hậu sự mà cô bé chuẩn bị cho mình và gia đình.
Không ai ngờ rằng, một đứa trẻ 8 tuổi đang sống giữa ranh giới sự sống và cái chết, có thể dùng bút chì nắn nót viết những dòng chữ đau lòng như thế. Dù có nhiều lỗi chính tả, câu chữ cũng không được viết trọn vẹn cùng nét chữ nghuệch ngoạc, nhưng cũng khiến mọi người chết lặng. Bức thư được viết thành 3 trang giấy, chia làm 6 phần. Bắt đầu bằng "Dì Phó Diễm ơi" và kết thúc bằng "Dì Phó Diễm ơi, con tạm biệt dì". Toàn bộ nội dung trong đó từ Dì Phó Diễm ơi xuất hiện 7 lần, còn lại là những cụm từ như "cảm ơn", "làm ơn", "tạm biệt" cũng xuất hiện xuyên suốt. Có một đoạn bức thư khiến phóng viên Phó Diễm không cầm được lòng:
Di thư Xa Diễm nhờ dì Phó Diễm chăm sóc cha mình và mong cha đừng nhảy lầu.
"Dì ơi, chúng ta gặp nhau trong mơ nhé. Căn nhà của cha con sắp sụp đổ rồi. Cha ơi, cha đừng đau lòng nhé. Cha cũng đừng nhảy lầu nhé. Dì Phó Diễm xin hãy chăm sóc cho cha con. Dì ơi, số tiền chữa bệnh còn lại của con, xin dì hãy chia cho trường của con. Con cám ơn dì đã nói với hội trưởng hội chứ thập đỏ. Con biết ơn dì và mọi người rất nhiều. Sau khi con qua đời, xin hãy đem số tiền còn lại chia cho những bạn mắc bệnh giống con, để họ được khỏe mạnh nha dì…"
Ngày 22/8 năm đó, sau nhiều lần hóa trị, đường ruột của Xa Diễm gần như không thể ăn uống được gì mà chỉ truyền dịch. Và có một lần, vì không thể chịu đựng được cơn đói cồn cào, Xa Diễm đã trộm ăn một miếng mì ăn liền và nuốt thẳng xuống. Không lâu sau đó, đường ruột bị chảy máu và nhiễm trùng nghiêm trọng. Sau lần đó, Xa Diễm vẫn phải tiếp tục đối mặt với những cơn đau hành xác. Các y bác sĩ đều không khỏi đau xót nhìn cảnh em gánh chịu cơn đau từng ngày. Mặc dù đã rất cố gắng chống chọi nhưng Xa Diễm vẫn không thể chống chọi nổi, cuối cùng Xa Diễm 8 tuổi đã phải rời xa mọi người.
Cuối cùng Xa Diễm 8 tuổi đã phải rời xa mọi người sau khi chịu đựng quá nhiều nỗi đau thể xác.
Sau khi Xa Diễm qua đời, các cơ quan truyền thông báo đài đã đưa tin về em. Hàng triệu người trên khắp cả nước không khỏi đau buồn trước sự ra đi này. Họ đã gửi tin nhắn và vòng hoa như một lời nhắn nhủ: "Con gái bé nhỏ à, con chưa từng cô độc".
Ngày 26/8, tang lễ của Xa Diễm được cử hành trong cơn mưa nhỏ, bên ngoài phòng hỏa táng của nhà cử hành tang lễ ở ngoại ô thành phố Thành Đô chật kín những người dân đang khóc lóc bi thương. Họ đều là những "cha nuôi mẹ nuôi" không quen biết của Xa Diễm, dầm mưa đến tiễn đưa cô con gái bé nhỏ về thiên đường.
Tang lễ Xa Diễm được cử hành trong cơn mưa nhỏ.
Anh Xa Sĩ Hữu đau đớn khi mất đi đứa con gái yêu quý.
Ngôi mộ của em có tấm hình chụp em đang cười hạnh phúc rạng rỡ, trên bia văn viết:
Bia mộ của Xa Diễm
"Con đã từng đến, con rất ngoan"
( 30.11.1996—22.8.2005)
Phần phía sau bia mộ còn khắc:
"Trong những năm con còn sống, đã cảm nhận được sự ấm áp của con người thế gian. Hãy an nghỉ đi cô con gái bé nhỏ, thiên đường có con sẽ càng đẹp hơn".
Theo di nguyện của Xa Diễm, số tiền trị liệu còn lại xem như là món quà cho những đứa trẻ bị bệnh máu trắng khác. Bảy đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn đã nhờ tấm lòng thiện lương thuần khiết của Xa Diễm đã tìm lại được hy vọng của sự sống.
Ngày 24/9, Từ Lê, bé gái đầu tiên nhận được món quà sinh mệnh của Xa Diễm đã tiến hành phẫu thuật thành công ở bệnh viện Hoa Tây, em đã hạnh phúc nhắn gửi đến Xa Diễm đang ở chốn thiên đường, rằng:
"Chị đã nhận được món quà sinh mệnh của em, cảm ơn Xa Diễm, người em gái nhỏ của chị, chắc hẳn giờ phút này đây em đang ở trên thiên đường dõi nhìn tụi chị. Em hãy yên tâm đi, sau này trên bia mộ của chị sẽ viết như vậy: "Con đã từng đến, con rất ngoan…" Em đúng là một đứa trẻ lương thiện,...chị thật lòng cảm ơn em".
(Nguồn: Dy163)
Đăng nhận xét